SAU KHI TỈNH DẬY, TÔI XUYÊN KHÔNG THÀNH CHỊ GÁI NỮ CHÍNH BẠCH NGUYỆT QUANG (CHƯƠNG 3)

 [ZHIHU]SAU KHI TỈNH DẬY, TÔI XUYÊN KHÔNG THÀNH CHỊ GÁI NỮ CHÍNH BẠCH NGUYỆT QUANG (CHƯƠNG 3)

_______
Tác giả: Tư Tư Niệm Niệm Toàn Thị Nhĩ
Edit:Xoài
Beta:Chanh
Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả,vui lòng không tự ý repost khi chưa có sự cho phép
__________________


Chương 3.
Tôi gặp lại Dư Hoành ở Phượng Nghi cung vài ngày sau đó.
Hoàng hậu yêu cầu tôi vào cung để đo đạc may hỉ phục, chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới.
Theo diễn biến cốt truyện, Dư Hoành sẽ từ chối cuộc hôn nhân này. Thời gian chính là ngày hôm nay.
Tôi bị cung nữ của Hoàng hậu kéo đến Thượng phục cục xoay như chong chóng, đo đồ, xem vải vóc, kiểu áo,... Nhanh chóng làm xong mọi thứ, tôi vội vã bước đến Phượng Nghi cung vì sợ rằng, chỉ chậm chút thôi Hoàng hậu sẽ đồng ý với lời từ hôn của Dư Hoành.
Cô cung nữ mơ màng đuổi theo sau ta, nhưng cô nàng bước đi quá chậm: "Thẩm tiểu thư, xin người hãy chậm một chút.”
Tôi quay đầu lại đáp: "Không kịp rồi, không kịp rồi, chẳng nhẽ ngươi lại không thể đuổi kịp một cô nương yếu ớt như ta sao?"
"Không phải như vậy, nhưng …"
“Ta tin ngươi có thể làm được” Không nghe tiếp, tôi trực tiếp chạy luôn.
"Tiểu thư, người ..."
Gần đến nơi, tôi giảm tốc độ lại, cố gắng ổn định hơi thở. Cô cung nữ theo sau cũng hết hơi, thật lòng tôi rất áy náy nhưng hết cách rồi, xin lỗi cô gái nhỏ. Tôi tự nhủ trong lòng.
Vừa đúng khi tôi bước vào thì nghe thấy Dư Hoành mặt không chút cảm xúc đứng trong đại sảnh, nhàn nhạt nói: "Mẫu hậu, xin người hãy hủy hôn ước này đi, nhi thần chưa có ý định lập thất."
Hoàng hậu tức giận quát lớn: “Ngươi!”
Người chỉ vào Dư Hoành, “Cái tên nghịch tử này, ngươi tưởng bổn cung không dám làm gì ngươi sao!”
Cảm nhận được điều gì đó, người ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi, tôi nhẹ nhàng bước tới và quỳ gối trước mặt người .
"Nương nương, xin người hãy bớt giận. Mặc dù thần nữ có tình cảm với Thái tử" Ta nhìn Dư Hoành bằng ánh mắt đầy tình cảm, giọng nói có chút chua xót "Nhưng thần không muốn nhìn thấy người và điện hạ gay gắt như vậy.”
*Chanh: 10 điểm cho diễn xuất này =)) Cùng là thích bánh quế hoa mà Thẩm Niệm và Sầm Kim Kim khác nhau ghê
Tôi đã sử dụng thiết lập nhân vật bạch nguyệt quang để thể hiện vẻ đáng thương khi bị tổn thương trong tình yêu. Tôi biết rằng hoàng hậu đặc biệt thích bộ này.
Để tăng sức thuyết phục làm lay động lòng người, tôi bí mật nhéo vào cánh tay trong ống tay áo rộng, từng giọt nước mắt liền tự động rơi xuống vì đau.
"Thần nguyện ý cả đời không thành thân, nếu đó là điều mà điện hạ mong muốn ."
Nói một hồi, đến tôi còn thấy tự xót xa cho chính mình, cảm xúc dâng trào, nước mắt cứ tuôn rơi như suối. Người đẹp khóc, ai mà không xót xa khi nhìn thấy cảnh này chứ?
Hoàng hậu vội vàng kéo ta dậy, "Hài nhi không nghe lời, là lỗi ở bổn cung, khiến Vân Hoa phải buồn bã."
Thái tử ngạc nhiên trước hàng loạt thao tác của tôi, chắc anh chưa bao giờ thấy có cô nương nào lại trà xanh thế này. Hẳn là Dư Hoành sốc lắm. Anh ta nhìn tôi cười nhạt, đôi môi mỏng khẽ mím lại, khuôn mặt lạnh tanh.
Vì vậy, bây giờ tình hình là:
Tôi bị Dư Hoành chọc giận đến mức phát khóc, còn Dư Hoành giận tôi đến mức bật cười.
Anh không nói gì, lặng im bước chân ra ngoài.
Tôi nhìn Hoàng hậu, người ra hiệu tôi đuổi theo, tôi hiểu ý nhanh chóng rời đi.
Đoạn đường sau đó, tôi chỉ biết ngoan ngoãn đi sau Thái tử, bỗng anh dừng lại.
"Là hoàng hậu kêu ngươi đi theo ta."
"..."
Bàn tay của anh thon thả, trắng nõn, các khớp tay rất rắn chắc, anh đưa tay lên xoa nhẹ khóe mắt tôi, lau đi những giọt nước mắt.
"Đừng khóc?"
Tôi sững sờ, cảm giác này giống như bị điện giật, tê dại không nói nên lời.
"Ừ phải rồi, không cần khóc nữa..."
"Ta trước kia không nhận ra ngươi còn có hai mặt."
"Điện hạ sai rồi, ta không chỉ có hai mặt."
"..."
Chúng tôi đi bộ đến trước cửa cung, tôi muốn ngồi xe ngựa để trở lại, nhưng anh chỉ có một con ngựa còn xe ngựa thì chẳng thấy đâu.
Tôi nhìn anh nhảy lên ngựa, trong lòng có chút động
"Điện hạ, người có đồng ý..."
"Ta không đồng ý."
"Ta còn chưa hỏi người xong mà."
"Không thuận đường."
Vớ vẩn, phủ của Thái tử và phủ của Thừa tướng chỉ cách nhau vài trăm mét.
Nếu vậy thì tôi ...
Tôi hắng giọng, cố gắng uốn éo, làm sao cho dịu dàng nhất, cất giọng the thé "Thái tử ca ca~ Chàng quyết định để ta về nhà một mình sao?"
"Thẩm Niệm, ta thực sự..."
Anh ấy dường như không thể tìm thấy từ thích hợp để mô tả tôi, không còn lựa chọn nào khác, Dư Hoành phải đưa tôi lên ngựa.
Tôi nghe thấy giọng nói trầm khàn, cất lên sau lưng mình, “Ta nghe Thừa tướng nói rằng nàng không muốn xuất giá."
À? Có không? Có vẻ như tôi chưa từng nói qua.
"Điện hạ không có ý định thành gia. Ta cũng không muốn xuất giá, vừa hay chúng ta lại có thể hợp thành một đôi."
"..."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Một vài câu hay con gái nên đọc

Làm thế nào để biết rằng chàng trai mà bạn yêu thầm cũng đang yêu thầm bạn?

Nền kinh tế Việt Nam