SAU KHI TỈNH DẬY, TÔI XUYÊN KHÔNG THÀNH CHỊ GÁI NỮ CHÍNH BẠCH NGUYỆT QUANG (CHƯƠNG 0+1+2)
[ZHIHU]SAU KHI TỈNH DẬY, TÔI XUYÊN KHÔNG THÀNH CHỊ GÁI NỮ CHÍNH BẠCH NGUYỆT QUANG (CHƯƠNG 0+1+2)
_______
Tác giả: Tư Tư Niệm Niệm Toàn Thị Nhĩ
Edit: Xoài
Beta: Chanh
Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả,vui lòng không tự ý repost khi chưa có sự cho phép
__________________
"Tịch Xuân, ngày thường ta đối xử không tốt với ngươi sao?"
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, "Cô nương đối xử với nô tì rất tốt."
"Vậy tại sao ngươi lại hạ độc ta?"
“…..”
Tôi nhận ra hình tượng mỹ nhân thanh cao lạnh lùng của mình cái thời còn chưa xuyên không có thể sắp sụp đổ, nhưng biết sao được, nhân vật em gái nữ chính là một cô nương hiền lành và rộng lượng, nên tôi chỉ có thể cố gắng không để lộ bản chất của mình thôi.
Cô nàng nhìn tôi, tôi lại nhìn lại, nhìn thì sợ ai thèm sợ chứ! A, nhưng không, coi như cô lợi hại lắm Tịch Xuân!
Tôi thực sự sợ cái cô này rồi, bởi vì cuối cùng cô ấy không nhìn tôi nữa mà quyết định mời mẫu thân của tôi tới, à không, đó là mẹ của thân thể này. Hiện đã trở thành mẫu thân tôi.
"Hoa nhi không phải đã nói nhất định sẽ ngoan ngoãn uống thuốc sao? "
Tôi nghe thấy một chút đe dọa từ lời nói ấy, trong lòng không khỏi ngậm ngùi, thôi thì nguyên chủ đã chót hứa nên cái người nửa đường xuyên tới là tôi đây phải thực hiện lời hứa quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy* thôi!
(*:Chính là nói một lời khi đã phát ra thì không thể thu lại, cũng ý rằng, lời nói của người quân tử rất uy tín, không dễ đổi thay.)
Thật đáng buồn khi tôi là chỉ là một cô gái yếu đuối, đương nhiên cuối cùng dưới sự giám sát của họ thì tôi phải uống hết cái bát thuốc đắng chát này. Miệng đã đắng mà lòng còn đắng hơn.
Sau khi uống thuốc, tôi nằm trên giường và nhớ lại cuốn tiểu thuyết.
Nhân vật nữ chính là Thẩm Liên Chi, hiện là em gái của tôi và chỉ kém tôi nửa tuổi, chúng tôi có mối quan hệ khá tốt, từ nhỏ Thẩm Liên Chi đã được mẫu thân tôi nuôi dưỡng bên người do sinh mẫu của cô ấy đã qua đời vì cơn bạo bệnh. Nội tổ phụ chúng tôi là quốc công, còn phụ thân là tể tướng. Cốt truyện tương đối đơn giản, nữ chính Thẩm Liên Chi và nam chính - Ngũ Hoàng Tử Dư Cẩn vô tình gặp gỡ và theo sự sắp đặt của định mệnh thì cả hai nhanh chóng có tình cảm với nhau, tương lai Dư Cẩn đã trở thành hoàng đế sau khi Thái tử nhường ngôi lui về phía sau.
__________________
1.
Trong câu chuyện tình yêu lãng mạn này, thật lòng thì tôi chỉ là một nhân vật không quan trọng lắm, đến cái tên cũng rất tùy ý - Thẩm Niệm, nhân vật nhỏ được thêm vào để làm phong phú các nhân vật, tôi thậm chí còn không phải là nữ thứ, sau này cũng không xuất giá, sống cô độc một mình cả đời.
À, nhân tiện hôm nay là Tết Trung Thu, buổi tối trong cung có tổ chức yến tiệc.
Tịch Xuân đã giúp tôi chuẩn bị rất kĩ càng. Giây phút tỷ muội nhà họ Thẩm bước vào, tất cả mọi người hít một ngụm lớn, kinh ngạc không ngớt khiến tôi rất tự hào.
Để tránh bị lộ ra việc tôi không phải Thẩm Niệm, trong thời gian vừa rồi tôi đã cố gắng học tập dựa theo trí nhớ mà Thẩm Niệm để lại, làm sao cho giống một quý nữ hợp cách nhất. Ngồi xuống chưa bao lâu, tôi đã đợi được hai nhân vật nổi tiếng nhất trong kinh thành: Dư Hoành- Dư Cẩn. Cả hai đều rất đẹp, nhưng mỗi người có một khí chất nào đó riêng.
Dư Hoành có khí chất thanh cao, cảm giác anh như cơn gió thoảng nhưng cũng giống như ánh trăng sáng, đẹp nhưng không thể nào chạm tới, cả người mang theo chút gì đó uy nghi, tính cách theo hướng u ám. Để mà nói thì cả người Dư Hoành từ đầu đến chân đều không chê vào đâu được, vẻ đẹp thập phần gợi cảm, lười biếng giống như một con hồ ly già. Đó cũng là nhân vật tôi thích nhất trong cuốn tiểu thuyết này. Chân thành đánh giá thì đúng là không ai có vẻ ngoài xuất sắc hơn anh.
Nhưng tôi không cho anh ta một kết thúc tốt đẹp, theo ngòi bút dòng thời gian anh ta đã lỡ sa vào lưới tình với nữ chính, mà thân làm nam phụ thì làm sao anh có được trái tim người đẹp đây. Dần dần Dư Hoành đã mắc bệnh trầm cảm, rồi qua đời sớm ở tuổi 20.
Dư Hoành và Dư Cẩn ngồi đối diện với chúng tôi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì thời điểm này, cả nam chính và nam phụ đều có tình cảm với Thẩm Liên Chi rồi.
Họ liên tục nhìn sang đây, ánh mắt rõ ràng là hướng về nữ chính. Lòng tôi không ngừng cảm thán, không ngờ có ngày tôi lại được tận mắt chứng kiến cốt truyện do mình viết, cảm giác này thật sự rất khó tả.
Nhưng đột nhiên Dư Hoành quay sang nhìn tôi, khiến tôi không khỏi ngại ngùng đành phải thu cái móng vuốt đang chuẩn bị lấy bánh quế hoa thứ 4, miệng tươi cười cứng đờ, anh nhìn những chiếc bánh quế hoa thơm ngọt còn sót lại trên đĩa trước mặt tôi, sau đó lại nhìn trên đĩa trước mặt Liên Chi không có chút bánh nào, đột nhiên bật cười. Hái má tôi nóng ran, cảm giác chỉ muốn chui xuống đất làm một cây cà chua cho rồi. Nhưng không thể không nói...
A A A AAAAaaaaaaa, anh trai của nam chính khi cười thật đẹp ! ! !
Huhu nhưng đây lại là nụ cười cười nhạo tôi. Ôi trời, ăn được ngủ được là may mắn đó, hi vọng anh ấy có thể thông cảm cho tôi.
Chờ đợi một lúc, yến tiệc chuẩn bị bắt đầu, Hoàng đế cùng Hoàng hậu nắm tay nhau tiến vào. Mọi người khách khí nói với nhau mấy lời sáo rỗng liền bắt đầu nhập tiệc.
Tiệc được quá nửa, bầu không khí vẫn còn tốt. Bỗng nhiên, một vị tiểu thư xinh đẹp bất ngờ đứng dậy, xin phép được yêu cầu chơi đàn cho không khí thêm phần hào hứng.
Giây phút cô nàng nhìn sang chỗ tôi với ánh mắt đầy hàm ý, tôi liền biết phần quan trọng của bữa tiệc đến rồi. "Tiểu nữ muốn xin phép ...”
Tôi thì thầm nói trước “Xin phép được mạo muội cùng Thẩm đại tiểu thư hoà tấu một khúc nhạc.” Giọng chúng tôi hoà vào nhau, từng lời tôi nói đều khớp chặt y như những gì cô ả định nói.
Chả khớp thì sao, tôi không khỏi thở dài, trời tránh đâu cho khỏi nắng, chuyện gì tới rồi sẽ tới thôi. Đây cũng là một phần quan trọng trong cốt truyện bởi nó đã làm thúc đẩy quan hệ của nhân vật chính.
Cô ả nói tiếp "Tiểu nữ nghe nói Thẩm đại tiểu thư nổi tiếng là tài sắc vẹn toàn. Không biết hôm nay tiểu nữ có thể vinh hạnh được cùng vị tiểu thư chơi một đoạn không?"
Liên Chi ngạc nhiên nhìn tôi, "Tỷ, tỷ đã có tính toán gì chưa?" Tôi khẽ lắc đầu.
Trong những yến tiệc thế này, làm sao có thể thiếu những kẻ gây rối đây.
Cô ả là nữ thứ trong tiểu thuyết, họ Tống. Trước giờ đã không hoà hợp với hai tỷ muội họ Thẩm, đặc biệt là Thẩm Liên Chi, vì biết không thể làm khó được nữ chính nên đánh chủ ý sang Thẩm Niệm đánh đàn không tốt, cố tình gây khó dễ nhưng nữ chính đứng lên xin phép được thay, nhờ đó giải vây cho đại tỷ, khiến Hoàng hậu rất hài lòng và quyết định ban hôn cho Thẩm nhị tiểu như cùng Hoàng tử Dư Cẩn.
Cốt truyện một màn này là do tự tay tôi thiết kế, nhằm thúc đẩy quan hệ hai người kia, tiện đường giúp nữ chính thu hoạch một loạt ấn tượng tốt.
Sau đó, mọi việc diễn ra y như những gì tôi đã viết, cũng không bất ngờ khi Liên Chi nhận được sắc lệnh tứ hôn.
Tôi nhìn thấy sắc mặt Thái tử tối sầm lại, trong lòng cảm thấy thật đáng tiếc, ánh mắt cũng theo đó mà có chút thương hại.
Thái hậu cũng nói: "Vân Hoa là chị gái, cũng không khác muội muội là bao, trông rất xứng với Thái tử đúng không nào?"
Nghe xong sắc mặt của Dư Hoành càng tối sầm, lạnh lẽo hơn cả tảng băng, ánh mắt rét lạnh khiến tôi rùng mình co rụt người, ném sạch cái ý tưởng thương hại lúc đầu.
Vào thời điểm đó, Thẩm Niệm đã hứa hôn với Thái tử Dư Hoành , nhưng sau đó cả Thái tử và Thẩm Niệm đều không muốn nên mối lương duyên này cũng không đi được đến đâu, đành kết thúc.
Trở lại Phủ Thừa tướng, trong Phủ chất đống quà tặng được mang tới , ông cha cặn bã của tôi rất vui mừng, nhưng mắt mẫu thân tôi lại đỏ hoe, “Nuôi dưỡng bao nhiêu năm, đột nhiên cùng một lúc cả hai đứa liền chuẩn bị gả chồng” Liên Chi cũng xúc động, níu lấy cánh tay an ủi mẫu thân
Tôi bị ảnh hưởng bởi bầu không khí nên cũng rất buồn, tuy mới ở chung một thời gian nhưng thật lòng Thẩm mẫu đã khiến tôi cảm giác bà như mẹ tôi vậy. Đang sụt sùi thì bỗng dưng Thẩm mẫu lên tiếng: “Nếu biết con gái ngoan ngoãn như vậy thì ta đã sinh thêm đứa nữa rồi.”
"?"
__________________
2.
Gần đây, tôi đang tìm cách làm cho Thái tử yêu mình. Bằng kinh nghiệm viết truyện lâu năm, thực hành thì ít lí thuyết thì nhiều, đầu tiên tôi quyết định đi tìm cảm giác tồn tại - xuất hiện ở mọi địa điểm có Dư Hoành.
Khi nhận được tin tình báo mới nhất, Thái tử đang có mặt trong trà quán cùng một vài vị đại nhân, tôi liền tức tốc chạy tới với lí do đi mua bánh quế hoa thơm ngọt.
"Chào ngài, Thái tử”
"..."
Lúc Thái tử đang thong thả dạo chơi bên hồ, tôi liền đi chèo thuyền ngắm cảnh.
“Thái tử, thật trùng hợp chúng ta lại gặp nhau rồi"
"..."
Bằng cách này, tôi thường xuyên đi lại xuất hiện trước mặt Thái tử. Qủa nhiên một thời gian sau, Dư Hoành nhịn không nổi nữa cuối cùng đã chịu nói chuyện với tôi.
“Thẩm Niệm, ta dường như luôn nhìn thấy ngươi ở rất nhiều nơi” Anh ngừng lại một chút “ Ngươi không phải là…”
Tôi đoán được anh ta định nói gì, vì vậy nhanh chóng bật lại: "Đúng vậy, có phải do Điện hạ cố ý sai người theo dõi ta không?”
Cuối cùng, bằng sự nỗ lực cố gắng không ngừng của mình, tôi đã không làm Thái tử rời đi.
Nhận xét
Đăng nhận xét