SAU KHI TỈNH DẬY, TÔI XUYÊN KHÔNG THÀNH CHỊ GÁI NỮ CHÍNH BẠCH NGUYỆT QUANG (CHƯƠNG 6+7)

[ZHIHU]SAU KHI TỈNH DẬY, TÔI XUYÊN KHÔNG THÀNH CHỊ GÁI NỮ CHÍNH BẠCH NGUYỆT QUANG (CHƯƠNG 6+7)

_______

Tác giả: Tư Tư Niệm Niệm Toàn Thị Nhĩ

Edit:Xoài

Beta:Chanh

Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả,vui lòng không tự ý repost khi chưa có sự cho phép

__________________



Chương 6.

 Trong tiểu thuyết, nam nữ chính đi dạo cùng nhau, có thể giúp tình cảm thăng tiến.

 Ngay sau đó, vào một đêm trăng thanh gió mát, ta đã mời Dư Hoành đi dạo trong khuôn viên phủ Thái tử.

 Chàng lười biếng dựa vào cửa, bình tĩnh liếc chân ta, nói: "Chân của nàng như thế này, còn muốn đi dạo sao?"

 "Ta vất vả trèo tới đây, mà người lại lỡ đối xử với ta thế này sao?"

 Cuối cùng Du Hoành vẫn cam chịu cùng ta đi dạo trong cơn gió lạnh.

 Ta nhìn thấy một đám đen đang chạy loanh quanh cách đó không xa, kích cỡ này, chẳng phải là chuột sao?

 Giật mình, nhân cơ hội ta liền nắm chặt tay Dư Hoành, núp phía sau: "Thái tử, ở kia có chuột, ta sợ quá."

Chàng nhìn theo ánh mắt của ta "Đó chỉ là những chiếc lá."

 Ồ, hóa ra chỉ là những chiếc lá khô bị gió thu thổi qua, "Ha, vậy sao? Những chiếc lá bây giờ cũng thật sống động."

__________________

Chương 7.

Với lý do trời muộn không muốn quay trở về, ta ngủ trên giường nhỏ trong phòng chàng ấy, ở giữa là tấm bình phong ngăn cách với chiếc giường lớn của chàng.

Trằn trọc không ngủ được, đột nhiên ta muốn hỏi: "Điện hạ, người không thích muội muội của ta nữa sao? Vừa khéo, người thích ta được không ?" 

Nói xong ta liền hối hận, chỉ muốn quay lại lúc nãy vả chính mình.

Chàng bật cười khanh khách "Ta nói thích muội muội nàng khi nào vậy?"

Ta kinh ngạc "Ngày hôm đó khi Liên Chi được ban hôn, khuôn mặt chàng đen lại,  rất đáng sợ, người khác nhìn qua thôi cũng biết chàng đang tức giận."

"Vì ta biết rằng Dư Cẩn được tứ hôn với Thẩm Liên Chi, thì ta cũng sẽ tứ hôn với nàng. Nàng giống như ánh trăng sáng, nên được treo trên trời cao, sao có thể vì ta mà bị mắc kẹt trong chốn thâm cung này…”

Chàng sợ ta sẽ giống mẫu thân chàng, một người phụ nữ dịu dàng như nước, tràn đầy sức sống nhưng ngày càng u sầu, buồn bã.

Thật hiếm khi ta trở nên nghiêm túc, "Ta đã từng thích tự do, nhưng bây giờ ta chỉ thích chàng."

"Nàng… thích ta ở điểm nào?"

"Ta thích khuôn mặt và dáng người của Điện hạ."

"Nàng trái lại rất thành thật ... Nhưng sẽ có ngày khuôn mặt ta trở nên già nua, dáng người ta không còn đẹp nữa. Thẩm Niệm, nàng biết rằng việc đó sẽ không thể dài lâu mà. Rồi nàng sẽ hối hận."

"Chàng muốn ta thích chàng dài lâu sao?"

"..."

"Điện hạ, người không phải hoàng thượng, ta cũng sẽ không trở thành người giống như hoàng hậu nương nương. Chúng ta sẽ không đi đến tình cảnh như họ."

Ta dừng lại ‘’ Vốn ta không phải một tiểu thư “Nhu thuận như hoa soi nước, hành động như gió nâng liễu.”*

* Câu này trong "Hồng Lâu Mộng" để miêu tả Lâm Đại Ngọc, người ta nói Lâm Đại Ngọc trầm mặc như mặt nước phẳng lặng soi một bông hoa mỏng manh, khi bước đi thì uyển chuyển như cành liễu trước gió. . , một đôi mắt có vẻ vui mà không vui, Tâm trạng sinh ra hai sầu, bệnh tật toàn thân, khi lặng lẽ như đóa hoa thanh tú soi bóng mặt nước, động tác giống như cây liễu yếu ớt đỡ gió.

Đợi hồi lâu cũng không thấy chàng ấy nói gì, ta chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy một giọng nói êm ái gọi tên mình "Thẩm Niệm..." 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Một vài câu hay con gái nên đọc

Làm thế nào để biết rằng chàng trai mà bạn yêu thầm cũng đang yêu thầm bạn?

Nền kinh tế Việt Nam