SAU KHI TỈNH DẬY, TÔI XUYÊN KHÔNG THÀNH CHỊ GÁI NỮ CHÍNH BẠCH NGUYỆT QUANG (CHƯƠNG 4+5)
[ZHIHU]SAU KHI TỈNH DẬY, TÔI XUYÊN KHÔNG THÀNH CHỊ GÁI NỮ CHÍNH BẠCH NGUYỆT QUANG (CHƯƠNG 4+5)
_______
Tác giả: Tư Tư Niệm Niệm Toàn Thị Nhĩ
Edit:Xoài
Beta:Chanh
Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả,vui lòng không tự ý repost khi chưa có sự cho phép
__________________
Chương 4.
Mặc dù Thái tử không thường xuyên ra ngoài, hành tung xuất quỷ nhập thần, nhưng tôi vẫn có thể tìm anh ấy.
Tôi đã đọc cốt truyện và biết cách làm thế nào theo đuổi được Dư Hoành.
Lịch sự gõ cửa phủ Thái tử, lát sau một tên nô tài xuất hiện
"Thẩm tiểu thư xin người trở về đi."
Không sao, mặc dù tôi không phải là nữ chính, nhưng nhân vật là do tôi viết, không lẽ đến mấy kĩ năng cơ bản tôi còn làm khó tôi sao? Hạng nhất : vượt tường.
Cuối cùng vật vã một hồi tôi cũng leo qua được bức tường của phủ Thái tử. Chỉ leo lên bức tường thôi mà tôi mệt muốn chết. Ngay sau khi tiếp đất, cả người tôi run rẩy đứng không vững liền ngã xuống.
Hừ, thật may là khuôn mặt xinh đẹp này không chạm môi với đất mẹ thân yêu.
Nhưng khoan chờ một chút, chiếc trâm vàng sáng lấp lánh và những viên đá quý màu đỏ xinh đẹp đang nằm ở kia, đó không phải là chiếc kẹp tóc đắt tiền của tôi sao?
Tất cả những gì tôi cảm thấy là tức ngực và đau chân.
Đang đau khổ, tôi ngước mặt lên thấy Dư Hoành đang đứng trước mặt mình.
"Điện hạ, thật là trùng hợp haha”
Tôi cười trừ cố gắng đứng dậy, nhưng làm thế nào cũng không thể, dùng sức mấy lần cũng không được. Tôi dường như biết tại sao chân mình đau như vậy rồi ...
"Điện hạ, chân của ta hình như bị trẹo..."
Anh khẽ thở dài ôm ngang tôi lên, lúc này tôi vòng tay qua cổ anh một cách tự nhiên, khuôn mặt không khỏi nóng bừng.
Dư Hoành đưa tôi vào thư phòng của anh ấy, đồng thời cũng gọi thái y cho tôi, nhân tiện gọi xe ngựa muốn gửi tôi về phủ.
"Không được, hiện tại ta thế này rồi vẫn phải leo tường trở về sao?"
Anh ngồi đối diện với tôi, một tay đặt lên bàn, chống cằm lười biếng, tay kia búng nhẹ lên trán tôi
"Có ai bảo ngươi trèo tường đâu?"
"Vậy người nghĩ mà xem, mọi người sẽ nghĩ thế nào nếu ta phải khập khiễng từ phủ Thái tử đi ra chứ?"
"Ta không quan tâm."
"Ta quan tâm. Danh tiếng của ta rất tốt nha, mọi người đề nói ta là người hiền lành dè dặt, lịch sự, đàng hoàng."
"..."
"Ngươi gánh vác được cái danh tiếng đó à?”
Đồ lòng dạ hẹp hòi.
__________________
5.
(*Vì nữ chính đã xuyên không được một thời gian rồi, nên mình đổi xưng hô thành tôi - chàng cho cổ đại hơn nhé)
Ta vừa làm nũng vừa quấy rầy, cuối cùng cũng được dưỡng thương ở phủ Thái tử.
Ngày tiếp theo, Tịch Xuân đến đây, cầm theo vài túi nhỏ giấu trong tay áo: "Tiểu thư, cho dù thế nào thuốc không thể ngừng uống được."
Ta sững sờ, "Không được, ta đã phải dưỡng thương ở phủ Thái tử, mà vẫn không trốn được thứ thuốc này?"
Sau đó, Thái tử biết tin liền sai người đến đun thuốc cho ta hàng ngày.
Dư Hoành đi thẳng vào thư phòng sau khi dùng bữa sáng, ta đang đọc tiểu thuyết bên trong "Thẩm Niệm, hôm nay ngươi uống thuốc chưa?"
Ta đặt tiểu thuyết xuống trả lời "Uống rồi."
Chàng cười khẽ, nhẹ nói: "Lần này ngoan quá."
"Đó là tất nhiên rồi."
"Chẳng qua, nếu không uống thuốc một ngày, sẽ thành vấn đề, phải không nào?"
Chàng gọi người mang thuốc đến.
Ta đứng dậy, tập tễnh muốn đi ra ngoài, nhưng chưa đi được hai bước đã bị kéo lại. Đau khổ đứng bên bàn nhìn bát thuốc, Dư Hoành chống tay giữ ở đằng sau, cả người ta không khỏi mắc kẹt, lưng dựa vào lồng ngực chàng.
Có gì đó đã len lỏi đi vào lòng, ta cảm nhận nhịp đập từ đằng sau, trái tim thoáng chút rung động.
Ta cúi đầu ngoan ngoãn uống xong thuốc, sau đó Dư Hoành cầm một viên kẹo hoa quả trên bàn bỏ vào miệng ta, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm nhẹ vào môi ta, lại xoa đầu ta, khiến hai má đỏ ta nóng rực.
Chết tiệt, sao hắn có thể tán tỉnh tốt như vậy được chứ.
Nhận xét
Đăng nhận xét