Một gia đình thiếu tình yêu thương sẽ nuôi dưỡng ra một đứa trẻ như thế nào?
[ZHIHU] Một gia đình thiếu tình yêu thương sẽ nuôi dưỡng ra một đứa trẻ như thế nào?
------------------------
1. Khi thấy bạn học bị thương hoặc không cẩn thận bị ngã, tôi đều sẽ nhẹ nhàng nhắc nhở cậu ấy: Cẩn thận chút, đừng để ngã nữa. Khi bạn học chảy m.á.u, tôi cũng sẽ quan tâm một chút. Nhưng lòng của tôi lại không chút mảy may, những điều tôi đang làm chỉ là để qua mắt, chắc là không muốn bạn học nhìn thấu bản chất lạnh lùng của mình, không muốn bị coi là dị vật. Tôi biết đạo lý đối nhân xử thế của xã hội muốn tôi làm như vậy, thật ra tôi chỉ cảm thấy: Có liên quan gì đến mình. Qua quít nhiều rồi liền cảm thấy c.h.á.n g.h.é.t.
2. Sẽ rất ngưỡng mộ khi nhìn thấy tình yêu ngọt ngào, nhưng ý nghĩ đầu tiên luôn sẽ là: Cuối cùng chắc sẽ chia tay thôi? Hướng đến tình yêu nhưng lại kháng cự, bởi vì bản thân không biết yêu, rất dễ yêu quá nhiều hoặc yêu quá ít. Cảm thấy việc có bạn nam thích mình là một chuyện không thể nào, bởi vì bản thân luôn cho rằng k.hu.yế.t điểm của mình quá nhiều. Luôn thích những người không thích mình, nếu như biết người mình thích cũng thích mình thì rất nhanh sẽ m.ấ.t đi cảm giác mới mẻ, cũng sẽ không thích người đó nữa. Nếu như biết người mà mình không thích thích mình thì sẽ kháng cự theo bản năng, thậm chí là nảy sinh cảm xúc c.h.á.n g.h.é.t, nhưng tuyệt đối sẽ không thể hiện những điều này ra bên ngoài.
3. Độc lập trưởng thành sớm hơn những người khác, thích ở một mình, không quen đi bè đi lũ với người khác. Bạn học nói như vậy sẽ cho người khác cảm giác rất lạnh lùng. Thích ở một mình suy ngẫm những vấn đề rất sâu sắc, ví dụ như c.h.ế.t c.h.ó.c và tình yêu. Tôi nhận thấy cảm nhận trực quan nhất của những người thiếu sự yêu thương đó chính là lạnh nhạt, là sự lạnh nhạt từ trong xương cốt. Nhưng không phải tất cả mọi người đều sẽ thể hiện ra bên ngoài, ví dụ như tôi. Ấn tượng của mọi người đối với tôi đều là dịu dàng, tốt bụng, chỉ có mình tôi biết những điều này chỉ là giả vờ.
Lúc nhỏ ngày nào ba mẹ tôi cũng cãi nhau, khi đó tôi khóc kêu ba mẹ đừng cãi nữa. Năm lớp 4 bọn họ đã lén lút ly hôn ở sau lưng tôi, nhưng bọn họ vẫn chưa ly thân, lấy danh nghĩa vì tốt cho tôi. Nhưng như thế có ý nghĩa gì chứ? Ngày nào cũng cãi nhau. Hồi cấp 2, có một lần cậu đến nhà tôi rồi cắt ngang cuộc cãi nhau của ba mẹ, cậu luôn khuyên can ba mẹ tôi. Cuối cùng cậu phê bình tôi: T.a.o chưa từng thấy ai làm con gái như m.à.y, ba mẹ đã cãi nhau thành thế này rồi mà vẫn ở đó xem tivi, không biết qua đây khuyên can một chút sao? Tôi không lên tiếng, điều trong lòng đang nghĩ lại chính là: Cậu không biết họ đã cãi nhau biết bao nhiêu lần đâu! Cậu không biết trái tim tuyệt vọng của con khi khuyên ngăn họ nhưng chẳng có tác dụng gì đâu! Lâu dần tôi liền trở nên rất lạnh nhạt. Sẽ không làm nũng với mẹ, cũng sẽ không có hành động nào quá thân mật. Sau đó mẹ nói ra chuyện mình đã ly hôn, tôi chỉ "Ừ" một cái mà thôi, nội tâm không chút gợn sóng nào.
Tôi biết tính cách của tôi có khuyết điểm rất lớn, bởi sự ảnh hưởng của ba mẹ nên tôi không ôm bất kỳ hy vọng nào với tình yêu, cách nghĩ cũng rất b.i qu.an. Giống như là nếu như có người tiếp xúc với nội tâm của tôi thì sẽ bị có.ng c.h.ết. vậy, tôi biết như vậy là không tốt, nhưng có lẽ rất khó để thay đổi.
Bây giờ cuộc sống của tôi trông có vẻ rất ổn, một trường đại học hợp ý, một chuyên ngành hợp ý, quan hệ với bạn học cũng rất hoà hợp, cũng từng được người khác khen lịch sự, EQ cao, nhưng cảm giác xa cách trong lòng chưa từng biến mất, tất cả chỉ là đang diễn kịch, diễn một người bình thường để không bị cô lập mà thôi.
___________________
Dịch bởi: Khánh Nhã
Bản dịch thuộc quyền sở hữu của người dịch, vui lòng không tự ý repost.
--------------------
Nguồn: https://www.zhihu.com/question/305533266/answer/854130661
Nhận xét
Đăng nhận xét